MỘT NGÀY ĐÁNG NHỚ.
Hôm đó là ngày
thứ năm ( 3-2-1016) PSTT Miền Huế tổ chức ngày tỉnh tâm mùa chay và hành hương
năm Thánh Lòng Chúa Thương Xót tại giáo xứ chánh Tòa Phủ Cam. Tôi được giao nhiệm
vụ dẫn chương trình trong buổi lễ buổi sáng, thánh lễ được cử hành rất trang
nghiêm cùng với các bài chia sẻ của các Linh Mục về đề tài Lòng Chúa Thương Xót
rất hay và ý nghĩa. Buổi trưa ban phục vụ dọn cơm rất ngon, ăn uống vui vẻ
xong, các chị nghỉ trưa, sẵn điện thoại đưa ra làm dáng chụp ảnh . ai cũng đẹp
, cũng tươi như hoa. 1 giờ 30 tập trung giao lưu. Đoàn tôi làm tiểu phẩm: “ông
giám đốc và bà lảo ăn mày” dựa theo Tin Mùng của Thánh Luca 16, 19-31( ông Phú
hộ và Lagiaro) Trong lúc chờ đợi tôi dặn
dò các chị “diễn viên nhớ các lời thoại, đặc biệt dặn chị Tùng (MC) “ em nhớ
nghe, chị sẽ hóa trang làm ông giám đốc và sẽ đi công tác ở xa thì bị tai nạn
và chết, nên lúc chị làm động tác lái xe chạy thì em đọc là ông giám dốc đi xe
bị tai nạn, nhớ đọc cái “ Rầm “ thật to nghe”
Thế là tôi đi
mượn cái áo vét của anh Tứ và đôi giày của anh cho ra dáng đàn ông. Chị Nhung
thì vào vai bà lão ăn mày, chị cắt giấy decal dán đầy người làm những dấu ghẻ lở,
dán thêm cho tôi một bộ râu khá là bảnh trai. Đến giờ HĐĐ An Tôn rồi, chị Tùng
trịnh trọng đọc. “ Kính thưa quý Cha….. Tôi và Nhung đi ra.
Ngài giám đốc
(tôi) ăn chơi sa đọa. bà lão ăn mày (Nhung) run rẩy đói khát, ông giám đốc chẳng
thềm quan tâm đến kẻ ăn mày trước cửa nhà thao, thao nói đến những dự án lớn sắp
tới của mình và đi công tác ở nước ngoài. Đến giờ lái xe đi, ông giám đốc làm
đóng lái xe vừa chạy được hai bước, chị Tùng thuộc bài đọc cái “Rầm “ thật lớn,
đúng lúc đó tôi trược chân té cái bịch” mặt đập xuống nền nhà rất mạnh, tôi hoa
cả mắt, đau đớn tưởng chừng không thể dậy nổi. vì tai nạn trùng khớp với kịch bản
quá nên ai nấy cứ tưởng là tôi đang diễn. các anh chị xì xào, “ chà làm giống
quá” tôi lồm cồm ngồi dậy nghĩ thầm “ còn đoạn cuối, thôi gắng vậy” .Thế là đến
đoạn ông giám đốc (tôi) và bà ăn mày đều chết và gặp tổ phụ Abraham ( Chị Nguyệt)
Nhung ngôi trong lòng Tổ phụ nhìn tôi ngồi rên rĩ xuýt nữa cười vì thấy tôi diễn
đạt quá, ai dè khi tôi ngẩng mặt lên xin tổ phụ Abraham giọt cho vài giọt nước
mắt cho đở khát thì khuôn mặt tôi đã biến dạng, gò má tươm máu, trám mắt và miệng
sưng tím, nước mắt thật sự chảy ra vì đau quá, nhưng tôi vẫn thuộc bài và nói với
tổ phụ Abraham bằng một giọng nói run rẩy đau đớn thật sự. kết thúc tiểu phẩm
anh chị em vổ tay nhiệt liệt, trong khi tôi ra khỏi phòng thay áo, thế là mấy
chị trong đoàn luýnh quýnh, người thì đi kiếm muối người thì đi tìm nước đá để
hấp lên má lên mắt cho tôi đở sưng tấy. Tôi ngồi bất động, tưởng như mình từ
cõi chết trở về, các anh chị trong miền thì quyên tiền cho tôi, tôi giẩy nẩy “
em có bị chi mô, chỉ là xấu cái mặt thôi mà” Thật tội nghiệp cho các anh chị. Tự
dưng tôi lại thấy vui vì tình cảm mà các anh chị đã dành cho mình, đó cũng là
cái tình Huynh Đệ Phan Sinh.
Về đến nhà,
tôi nằm nghỉ mà cứ nghe điện thoại hỏi thăm liên tục, thật là cảm động quá. Cha
phó khôi cũng điện thoại hỏi thăm và bày cho tôi đắp lá ngải cứu lên mặt cho đở
sưng cám ơn Cha và con thật lòng tạ ơn Chúa đã che chở cho con không bị gảy cái
răng nào ( tôi tưởng hàm răng tôi đi đời). Đêm mai tôi phải đi Sai gòn để tổ chức
đám cưới cho con trai. Không thể nào đi được với cái mặt tím bầm nầy. Thôi mọi
sự dâng cho Chúa, nếu Chúa muốn thì Chúa sẽ có cách…… Và Chúa đã làm cho tôi đi
được và mọi sự đều tốt lành. Tôi hết lòng tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một kỷ niệm
khó quên rất có thể các diễn viên của đoàn An Tôn sẽ được tuyên dương trên truyền
hình đó ! Hì hì…..
Nhân
Sâm
12/3/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét