Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Tiểu phẩm Người Nữ Phan Sinh sống theo gương thánh nữ




NGÀY BỔN MẠNG GIỚI NỮ
LỄ KÍNH THÁNH NỮ ÊLISABET HUNGGARY
17-11-2006 TẠI DÒNG THÁNH TÂM HUẾ

Tiểu phẩm Người Nữ Phan Sinh sống theo gương thánh nữ
Đề tài: THÁNH PHAN XI CA. BẠN NGƯỜI NGHÈO
Lời phi lộ: Kính thưa quý Cha. Quý chị giới nữ Phan Sinh và cùng tất cả ACE PS miền Huế.Công Đồng Vatican II Khẳng định trong số 40 của Hiến chế về mầu nhiệm Giáo Hội. Công Đồng dạy như sau: “Tất cả mọi KiTô hữu dù là bậc sống hay địa vị nào cũng đều được mời gọi tiến đến sự viên mãn của đời sống KiTô giáo và đức ái hoàn hão” vì thế hôm nay chúng con muốn giới thiệu một vị Thánh rất gần gủi với chúng ta, đó là Thánh Phan Xi ca. Ngài mở mắt chào đời vào năm 1384 tại thành Rôma. Nàng thuộc giai cấp quý phái nhưng rất bình dị. Đức tính nỗi bật nhất của Nàng là Đạo đức. nhu mì, trầm lặng và rất thương người. cuộc đời thánh thiện của Người được thể hiện qua vai trò làm vợ làm mẹ ở bậc sống gia đình.
Nàng đã được tôn phong hiển thánh năm 1608. Hằng năm Giáo Hội mừng kính Thánh nữ vào ngày 9 tháng 3.
I. Màn một bắt đầu........
Các nhân vật:
1-Cha Phan xi ca: Tính tình cương nghị, dứt khoát
2-Mẹ Phan xi ca: Nhu mì, phục tùng.
3-Vai Phan xi ca: dịu dàng, thánh thiện đạo và đạo đức.
4-Vai chồng Phan xi ca: Hùng dũng. Nhanh nhẹn và tháo vát.
5-Vai Chị Dâu: Đứng đắn. chuyên lo việc đạo đức và bác ái
6-Và các vai phụ.
Cảnh Một: Cha và Mẹ Phan xi ca cùng ngồi bàn chuyện gia thất cho con gái là Phan xi ca
-         Cha Phan xi ca: (CPXC) Này ! Mẹ Phan xi ca. Bà nghĩ sao về chuyện nhà Ông Anrê.
-         Mẹ Phan xi ca: (MPXC) Chuyện gì vậy Ông?
-         CPXC: Chuyện mình hứa gả con Phan Xi ca cho Laurenxôm con thứ hai nhà Anrê đó, Sao bà mau quên thế.
-         MPXC: Ồ Tôi nhớ rồi. Nhưng cần phải cho nó biết, thực tình tôi không muốn rời xa nó.
-         CPXC: Thôi bà hãy gọi nó ra.
-         MPXC: Phan xi ca..... Phan xi ca.
-         Phan xi ca: Cha Mẹ gọi con, Cha mẹ có gì chỉ giáo ạ !
-         MPXC: (vuốt tóc Phan xi ca) Con ạ. Ba Mẹ thấy con đã lớn, cần một nơi để yên bề gia thất. Cha mẹ đây đã già rồi.
-         PXC: Không Mẹ ạ, Con còn nhỏ, Hơn nữa.......Xin Ba Mẹ cho phép con sống đời tận hiến cho Chúa.
-         CPXC: ( Ngỡ ngàng, và hắng giọng) Không được, Không thể được. Ba mẹ không cho phép con làm như vậy, Ba đã hứa gả con cho Laurenxô rồi. Đây là chuyện của người lớn, Con không được phép từ chối.
-         PXC: (quay sang Mẹ cầu cứu và Khóc lóc) Mẹ ơi! Mẹ thương con với, Chỉ có Mẹ là hiểu con, Con không muốn làm tổn thương cha Mẹ. đây là chuyện quan trọng của đời con, con không thể.......
-         CPXC: (nóng giận) Đã bảo là phải tuân lệnh...... Con phải lo chuẩn bị. không được trái lệnh. (nói xong kéo tay mẹ Phan xi ca vào)
-         PXC: ( còn một mình Phan xi ca đứng ngây người, và quỳ xuống) Lạy Thiên Chúa là Chúa của Con. Chúa biết con Yêu Chúa dường nào. Giờ đây lòng con quá bối rối trăm chiều. Xin Chúa thương giúp con, soi sáng cho con, con không muốn cha mẹ phải vì con mà xấu hổ mất danh dự với người ta, Lạy Chúa, có phải đây là thánh ý Chúa không? Con có phải vâng Lời không? Xin Chúa giúp con, chỉ bảo cho con để con quyết định những gì là đẹp lòng Chúa nhất.
-         TIẾNG VỌNG: (Giọng thanh thót. Và trang nghiêm) Phan xi ca. Phan xi ca . Con nghe đây. Thánh thiện không phải là đặc quyền của một thành phần ưu tuyển nào. Không nhất thiết phải sống bậc Tu trì mới nên Thánh Thiện mà ngay cả trong bậc sống hôn nhân, mọi người đều được mời gọi nên Thánh. chỉ có một sự thánh thiện nhưng được thực hành dưới nhiều hình thức khác nhau. Con có thể phụng sự Chúa qua chồng, qua con và những người xung quanh con nữa.
-         ( Thế Là Ðám cưới diễn ra trong tưng bừng náo nhiệt.  Chàng hơn nàng vài tuổi.  Quang cảnh gia đình chồng thật hạnh phúc.  Cha mẹ, vợ chồng con cái, cùng đầy tớ sống chung đề huề trong một biệt thự rộng rãi.  Cha mẹ chồng rất tử tế đối với Phanxica.  Cả Phaolô, anh của chồng nàng cũng vậy.  Vợ anh Phaolô là Vanessa cũng là một phụ nữ đạo đức thánh thiện. )
II.Màn Hai: ( Cảnh một) đám cưới diễn ra, Laurenxô và Phan xi ca cùng nắm tay nhau, cùng đi có Phao lô và Vanessa và hát bài: Hôm nay trước bàn thờ....... hoặc Một ngày hân hoan quí báo cho hai người...... Phao lô và Laurenxô đi vào phan xi ca và Vanessa dừng lại cùng chia sẻ đàm thoại.
- vanessa: Em yêu dầu của chị. (làm một cử chỉ âu yếm) Cầu Chúa ban cho em hạnh phúc và cam đảm theo thánh ý Chúa.
-         Phan xi ca: Cám ơn chị. Chị đã giúp đỡ và lo lắng cho em, em không biết lấy gì để trả ơn cho chị.
-         Vanessa: Em không được nói như thế! Chị rất khó chịu những lời mhư thế. Đó là bổn phận của Chị, chị còn giúp em hơn thế nữa kia. ( vừa nói vừa thay áo cho Phan xi ca, lột vương niệm và mặc vào áo nhặm cho Phan Xi cô) Phan xi ca Ạ! Giờ đây chị em ta bước theo chân Đức Giêsu. Noi gương thánh Phan xi cô . Hiện nay thành Rôma bị trận lụt tàn phá, nhà cửa hư hại, mọi người đang đói và chết la liệt. chị em ta cần phải ra đi cứu giúp họ.
-         Phan xi ca: Chị Ơi! Bệnh dich đang lan tràn, đói kém khắp cả thành, Người đói và chết chóc rất nhiều, Mà kho thóc của chúng ta thì có hạn làm sao chúng ta cứu giúp hết được.
-         Vanessa: Em ạ! việc đó Chúa sẽ lo liệu. ( nói xong cùng nhau đi vào)
III. Màn Ba: cảnh một (Phan xi ca đang ngồi thêu dệt, trước mặt Nàng quyển sách Kinh Thánh)
Lời dẫn: và hôm đó trong thành bị trận lụt quái ác tàn phá, bệnh dịch hoàn hành, đói kém và người chết la liệt. Vanessa va Phan xi ca không giờ nghỉ ngơi, đúng như lời phan xi ca nghĩ .Kho thóc nhà chồng đã cạn, mà người đói và bệnh thì nhiều vô kể. trước hoàn cảnh đáng thương đó Thiên Chúa đã làm phép lạ cho kho lương thực không hề cạn
Thời gian trôi qua, ngoài những việc đạo đức và làm việc bác ái, Phan xi ca chu toàn bổn phận làm vợ làm mẹ dạy dỗ các con làm lành lánh dữ. và cũng trong lúc này, chiến tranh các giai cấp quý tộc đột nhiên bùng nổ. Laurenxô buộc lòng phải ra trận chống quân thù.
-Laurenxô: Phan xi ca! Người yêu của Anh, anh rất đau khổ khi phải xa .....em.( vừa nói vừa vuốt má Phan xi ca)
-         Phan xi ca: Có gì không anh!
-         Laurenxô: Em cũng biết, hiện nay chiến tranh bùng nổ. làm sao anh ngồi yên được khi đất nước đang cần người như anh.
-         Phan xi ca: (đứng dậy. rả rời khi nghe Chồng báo tin) anh ơi làm sao em xa anh được, nhưng mọi việc em xin phó thác cho Chúa. ( Tay nắm tay bịn rịn không nói nên lời, Lấy áo choàng, khăn trao cho Laurenxô và nói:) xin Chúa săn sóc và gìn giữ anh. (và hai người chia tay nhau và đồng thời Vanesa bước vào, những người ăn xin tấp nập kéo vào nhà. người kêu la đói quá. kẻ thì ôm đầu rên xiết, một xôn xao và hổn loạn, Vanessa thì băng bó bệnh nhân, Phan xi ca cho kẻ đói ăn)
-         Cảnh hai: (Laurenxô bị thương, hai người khiêng Laurenxô vào để ở giữa)
-         Phan xi ca: (kêu lên) Chúa ôi! Anh Laurenxô. Xin chúa giúp con, sao anh nông nỗi này, anh có sao không?
-         Laurenxô: Không sao em ạ! mọi người đang cần em hơn, em hãy đi giúp họ, anh có thể tự chăm sóc mình được.
-         Phan xi ca: Em không thể để mặc anh như thế này mà săn sóc người khác được.
-         Lauren xô: Phan xi ca! hãy nghe anh. mọi người đang cần em hơn. Em săn sóc người nghèo khổ chính là săn sóc anh vậy. hãy nghe anh, em yêu....
-         cảnh Ba:(hai người khiêng Laurenxô vào, Hai người cảnh binh xộc vào, tay cầm lưởi lê với những lời hăm dọa...)
-         Cảnh binh: Hãy nộp đứa con trai của Laurenxô làm con tin.Nếu không Phao lô sẽ bị giết....hãy nộp con trai của Laurenxo......Bắt lấy Baptist. bắt lấy Baptist.... ..  (cảnh binh tìm không thấy Baptist thì đập phá nhà cửa đồ đạc còn Phan xi ca ngất xỉu)
Lời dẫn: Bẩy năm sau, hòa bình trở lại.  Laurenxô và Baptist về nhà.  Phaolô cũng được trả tự do.  Mọi người trong gia đình cùng hợp lực xây dựng lại cơ đồ.  Phanxica tiếp tục công việc từ thiện.  Hoàn cảnh đã khả quan hơn, nhưng lúc nào cũng có người nghèo  và bệnh tật.  Về sau nàng lập một tu hội đời mang tên thánh Biển Ðức (Benedictine Oblates), hợp bởi các phụ nữ và các bà góa.       Anh Phaolô, chị Vanessa, và Laurenxô lần lượt giã từ cõi thế, bỏ Phanxica một thân côi cút.  Nàng khóc thương những người thân yêu, nhưng ngập tràn hy vọng, nàng tin tưởng họ đang hưởng hạnh phúc quê trời, và rồi cuộc hội ngộ sẽ tới một ngày  không xa.
          Những năm cuối đời, Phanxica liên lỉ khước từ mình trong cuộc sống tu hội do chính nàng lập.  Năm 56 tuổi nàng lìa trần. nàng nói trước khi tắt thở:
          -Tầng trời mở ra, và các thiên thần đang đến đón tôi.  
 Nàng được tôn phong hiển thánh năm 1608. 


Tiểu phẩm Người Nữ Phan Sinh sống Thánh Thể




LỄ KÍNH THÁNH NỮ ÊLISABET HUNGGARY
17-11-2005 TẠI DÒNG THÁNH TÂM HUẾ

Tiểu phẩm Người Nữ Phan Sinh sống Thánh Thể
Đề tài: Máu và Chiếc bánh cho đời
Lời phi lộ: Điều làm cho con người ngày nay quan tâm và lo sợ nhất đó là Máu. Con người đã xôn xao,suy nghĩ và bình luận với đề tài này trong cuộc sống hằng ngày, ăn không yên, ngủ không yên cũng vì Máu. Thời đại nào máu cũng giữ một vai trò quan trọng. Cách đây 2000 năm Thánh Kinh cũng đã đề cập đến Máu , nào là Máu chiên bò, Màu Tân ước, máu vĩnh cữu,Máu đem lại sự sống. Đã cho chúng ta thấy tầm quan trọng của Máu, ngoài Máu không lấy gì thay thế được.
Và ngày nay cũng thế. Sự sống sinh tồn của con người cũng bị máu ngự trị, thương yêu gần gủi, hận thù ghen ghét, sa vòng truỵ lạc,bệnh tật đau ốm, chết chóc tang thương. Cũng là Máu
Đó là: Máu nóng, Máu lạnh, Máu ghen, Máu Men, Máu Karaôkê, Máu HIV......
*** CÁC NHÂN VẬT:
1/Một Chị làm Mẹ. có 3 người con, làm nghề mua ve chai.
2/ Một Chị làm con gái của Mẹ, thơ ngây và trong trắng, tên Hằng.
3/ Một chị làm con trai của Mẹ, lưu lac qua Mỹ năm 1975. Tên là Jony.
4/ Một chị làm con trai của Mẹ, bỏ nhà đi bụi đời, nghiện rượu, thân tàn ma dại, tên là Sơn
5/ Một chị làm Bác sĩ.
5/ Một chị làm cảnh sát viên.
**** HOÁ TRANG.
1/ Người Mẹ gánh gồng trên vai đôi gióng đi mua phế liệu, chai  bao, dép, nhôm nhựa, áo quần xốc sết. tướng mạo tiều tuỵ.


2/ Người con Gái đoan trang, thật thà, áo quần gọn gàng, sạch sẽ và thuỳ mị.
3/ Người con Trai Tướng mạo chửng chạc. có địa vị giàu sang và thành công trên đường công danh, giọng nói bẹ, chứng tỏ đã đi ra nước ngoài đã lâu.
4/Người con trai khoảng 30 mươi tuổi, khoát lác, ăn chơi truỵ lạc, chán đời.
*** DIỂN XUẤT
1. MÀN MỘT
& Người con trai dáng vẻ tiều tuỵ, tay cầm chai rượu, vừa uống vừa hát: “Khi say sưa lại muốn chừa. Muốn chừa tính lại hay ưa” còn Trời còn đất còn non, còn Cô bán rượu lại còn say sưa...” Rượu ngon không có bạn hiền. Không mua không phải không tiền không mua....
& Người đàn Ông, Lái xe Du lịch đời mới, đang trên đường đi, bổng người con trai đâm đầu vào xe, chiéc xe chao đảo, động vào người con trai, người con trai lăn ra đường bất tỉnh.
& Người Đàn bà đang mua ve chai, vừa đi vừa rao. Chai bao, Nhôm nhựa, dép đứt....ai bán không?....Thình lình Bà chứng kiến một tai nạn, Người đàn bà hoảng hốt la lớn .... Quang cảnh không có một ai, Người đàn ông mở cửa xe bước xuống và cùng Người đàn bà bồng người con trai đưa vào bệnh viện cấp cứu.....
**** TẠI BỆNH VIỆN
& Người đàn Bà và người đàn Ông chờ đợi trước phòng cấp cứu và hồi hộp chờ đợi. người đàn ông đi tới đi lui dáng vẻ nôn nóng, người đàn bà thì ngồi ở ghế đợi, dáng vẻ suy tư, lo lắng.
& Bổng một cảnh sát viên đi vào, và lên tiếng. Xin chào ông bà. Xin cho phép tôi được hỏi đôi điều. (viên cảnh sát nhìn vào người đàn ông)Xin lỗi có phải Ông đã gây ra cuộc tai nạn nầy phải không? Xin ông cho biết quí danh. Và xin anh tường thuật vụ việc.- &Người đàn ông trả lời. vâng chính tôi. Tôi tên là Jony người Mỹ gốc Việt.
& Cảnh sát viên: Ồ! ông là người ngoại quốc. Người đàn ông nói:Vâng Tôi chạy loạn và định cư tại Hoa Kỳ. về Việt Nam đường xá quá nhỏ, Tôi không quen, nên đã đụng vào anh thanh niên...
& Người đàn bà: (Nảy giờ người đàn bà ngồi im bất động nay thình lình lên tiếng.) Ồ không phải ông gây tai nạn mà chính chàng trai này đã lao vào đầu xe của ông, chính tôi đã chứng kiến tận mắt.
 & - người cảnh sát:  xin cám Ông Bà , người cảnh sát lên tiếng. Xin mời ông bà ký vào đây, một lần nữa xin cám on ông bà đã hợp tác với chúng tôi.
& Một bác sĩ đi ra: (vị Bác sĩ hỏi): Xin lỗi ai là thân nhân của nạn nhân,....Nạn nhân  đang hôn mê, và mất máu quá nhiều , tính mạng rất nguy hiểm và đang cần máu, xin hỏi ai là người nhà của nạn nhân, xin tiếp máu cho nạn nhân....
&. Người đàn ông: (người đàn ông lên tiếng.) Chúng tôi không ai là họ hàng của nạn nhân. Tôi xin chịu trách nhiệm về khoảng này.
 &Người đàn bà lên tiếng: Ông này là người nước ngoài, Tôi xin tự nguyện hiến Máu.
 &. Bác sĩ:Thôi được, Điều quan trọng bây giờ Ai là người cùng máu với nạn nhân, Xin mọi ngươì thử máu, (vị bác sĩ lấy máu và đi vào).
 &. người đàn ông: Tôi thấy Bà là người nhân hậu , cuộc đời Tôi chưa bao giờ thấy một người nào như bà. Người đàn ông lên tiếng, Vã lại bà là người phụ nữ ốm yếu , Bà không thể có khả năng hiến máu được, có hại cho sức khoẻ của bà.
&. người đàn bà: Ông là người nước ngoài, rất  có nhiều điều phiền toái, có thể xẩy ra nhiều chuyện không hay cho Ông khi ông về nước.
&. Bác sĩ (Bác sĩ đi ra.) Xin báo cho cho mọi người biết hai người cùng nhóm máu của nạn nhận, chúng tôi cần 200cc Máu. ...
&. người đàn ông:Để Tôi. &.người đàn bà: Không được, Để tôi. (cả hai người đều dành, không ai nhường ai)
&. Bác sĩ: (Bác sĩ ngở ngàn trước sự tranh chấp của hai người, cuối cùng ông quyết định hàng hai). Máu của hai người đều có thể chuyền được cho nạn nhân.điều quan trọng bây giờ là cần cứu sống nạn nhân. (lời Bác sĩ vừa dứt, thì người đàn Bà nhanh nhẹn kéo tay vị Bác sĩ đi vào miệng nói) .
 &. người đàn bà: Bác sĩ nói rất đúng điều quan trọng bây giờ là cứu nạn nhân.... (và hai người đi vào...)
& . Người đàn bà: (Người đàn bà đi ra lại, dáng đi loạn quạng và gần như ngất xĩu, Người đàn ông dìu ngồi xuống ghế).
&. Người đàn ông: Tôi rất lấy làm ân hận và xấu hổ, vì tôi mà Bà phải ra nông nỗi này, đây là tấm lòng chân tình tôi xin gởi bà, ( Vừa nói người đàn ông mở vali lấy ra xấp tiền trao cho người đàn Bà)
&. Người đàn bà:( Người đàn  nhỗn dậy gẩy nẫy đưa hai lên phân bua một cách giận dữ.) Anh bảo sao? Anh cho tôi là người  cần tiền lắm hay sao. Tôi tuy nghèo nhưng tôi làm việc này không phải vì tiền. có nhiều điều mà tiền không thể làm được, Anh có biêt là điều gì không? Tôi nói cho Anh biết , Tôi làm việc này không phải vì tiền mà vì.... TÌNH YÊU. Tinh yêu chân thật không đỗi lấy bằng tiền.
&. Người đàn ông: Tôi xin lỗi Bà, tôi không có ý nghĩ như thế, Bà đã hiểu sai về tôi rồi. Tôi rất trân trọng nghĩa cữ của Bà. Đây là món quà Tôi xin biếu tặng Bà. Mong Bà nhận tấm lòng kính mến của tôi đối với Bà. Vì cuộc đời của tôi đã mất tình thương mẫu tử lúc 12 tuổi. hôm nay tôi chỉ tìm lại sự mất mát này ở nơi Bà. Tôi rất lấy làm sung sướng và hạnh phúc khi được cảm nhận tình thương ở nơi Bà.
& Vị bác sĩ và cảnh sát viên đi ra. (Vị Bác sĩ nói): Báo cho mọi người biết nạn nhân đã được cứu sống và đang cần săn sóc chu đáo.vi nạn nhân dùng chất kích thích qua nhiều, cần phải đi cay nghiện......
&.Cảnh sát viên: (lên tiếng). Nạn nhận là người độc thân, Không bà con, không có người thân thích. Nạn nhân có tiền án và đang truy nả, cách đây một năm nạn nhận đã tham gia vào vụ cướp ngân hàng. Đương sự này cần phải cay nghiện và cải tạo 10 năm. Chúng tôi cần phải thi hành công vụ. (Vầ tất cả mọi người cùng đi vào).
2. MÀN HAI
***Lời phi lộ: 10 Năm trôi qua.Người đàn bà nay đã già, mắt đã mù,lăn lộn và những mất mát người thân đã làm cho bà đau ốm và căn cỗi, nhưng tinh thần  Bà cũng còn nhận định và minh mẫn, Qua những tháng ngay chờ mong. Bà còn một hy vọng và một niềm tin là luôn luôn ấp ủ trong lòng, Và trong niềm hy vọng này bà đã chiến thắng được tử thần, trong khi thể xác bà đày đoạ bệnh tật.(màn hai bắt.... đ... ầ...u....)
- người đàn Bà ngồi trên ghế, tay cầm gậy. người con Gái đang vuốt tóc mẹ và hai mẹ con cùng nhau tâm ự.
&. Người con gái: Mẹ ơi! Con thấy Mẹ đẹp và hiền hậu quá. Con thương Mẹ lắm! Mẹ có tâm sự gì phải không Mẹ?. Mẹ kể con nghe với.
& Người Mẹ: Con gái yêu của Mẹ. Mẹ chỉ còn một mình con. Con là niềm an ủi của Mẹ.
&. Người con gái: Ủa sao mẹ nói con còn 2 người anh nữa.
&. Người Mẹ: Vâng. Đúng như vậy con ạ! Cách đây 40 mươi năm. Lúc ấy , con mới sinh, thi gặp chiến tranh loạn lạc, Ba chúng con mất sớm, một mình Mẹ làm sao đùm bọc dẫn dắt được 3 anh em con. chiến tranh loạn lạc mẹ chỉ biết ôm bế con, còn  hai người anh của con cùng đi với mẹ, nhưng lúc ấy mọi người chen chúc nhau tìm đường sống, thì mẹ đã lạc hai anh của con lúc nào không hay. đến bây giờ mẹ ân hận và đau khổ vô cùng, không biết hai anh con còn sống hay đã chết. mhưng Mẹ vẫn hoài mong rằng: Chúa sẽ giúp mẹ, không để cho Mẹ cô đơn, hôm nay có con là mẹ đã ấm lòng rồi.
&.Người đàn ông: ( bước vào, Lên tiếng ): Xin lỗi đây có phải nhà bà Lành không? &.Người con gái: (lên tiếng): Vâng ạ! Thưa ông, ông cần gì ạ.
&.Người đàn ông: Thưa cô Tôi có một việc quan trọng cần nói chuyện với mẹ cô.
&. Người Mẹ: (lên tiếng): Ai vậy con....
&. Người con Gái: Mẹ Ơi! Có người cần gặp mẹ . ông ta nói có chuyện quan trọng cần nói chuyện với Mẹ.
&. Người đàn ông: Thưa bà: Tôi xa quê hương đã lâu, Hơn 10 năm nay tôi về Việt nam để tìm lại người thân, nhưng hoài công vô ích. Tôi được Cha nuôi cho biết, trong thời chạy loạn  năm 1975 . may mắn thay tôi và gia đình ông ấy xuống tàu qua mỹ, Trước khi Cha nuôi tôi qua đời. Ông đã trối lại cho tôi, tôi không phải là con ruột gia đình, trong thời ly loạn, tôi đã bị lạc gia đình, và có một người đàn ông thấy tôi bơ vơ, nên đã dẫn tôi đi cùng gia đình ông, Ông đàn ông đó chính là Cha nuôi tôi bây giờ. Trước khi ông qua đời. ông đã trối lại cho Tôi , trong người tôi có kỷ vật của gia đình Tôi (vừa nói người đàn ông lấy chiếc khăn kỷ vật nơi cổ mình ra) kể từ đó tôi luôn luôn mang trong người với hy vọng tìm lại những gì mình đã mất, nhưng 10 năn nay tôi đã vô vọng. Hôm nay tôi mon men tới ngôi làng hẻo lánh này và mong được biết một tin tức gì? Dù biết rằng nó quá mong manh.
& người đàn Bà: ( nghe vậy liền ngất xỉu. Người con gái hoảng hốt tới vuốt ve Mẹ.)
&. Người con gái: Mẹ ơi! mẹ có sao không? Có con đây.
&.Người đàn bà: ( nghẹn ngào) : Mắt tôi đã mù. Nhưng giọng nói tôi nghe đây thấy rất quen. Có phải cách đây 10 năm ông có một tai nạn xe phải không?
&. Người đàn ông: (ngỡ ngàng) Vâng! Sao bà biết. chính Tôi có một tai nạn như vậy.
&.Người đàn bà: Ông Cho Phép......cho...... Tôi...... xem.... bảo vật......của.... Ông được.........k..h.. ô..n..g....? (người đàn ông liền đưa cho người đàn bà kỷ vật của mình). Con ơi ! con thử xem và nói cho Mẹ.
&. Người con gái: Mẹ ơi Ông Này có chiếc khăn giống con lắm Mẹ ơi. Nhưng khác con chữ J, còn con chữ H. Và mặt trong có một hình gì không biết được. (Người đàn bà kêu lên): Trời ...c..o..n. ( rồi ngất lịm )
& và thêm một người con trai đi vào: (lên tiếng): Đây có phải nhà bà Lành Không?
&. Người con Gái:Vâng Anh cần gì?
&. Người con Trai: Thưa Tôi là một người hư đốn, Tôi mới cải tạo xong. Việc đầu tiên tôi đến đây để tạ ơn Bà, Tôi được sinh ra lần thứ hai là nhờ Bà đã cứu mạng tôi. Cách đây 10 năm tôi bị tai nạn xe hơi. Chính bà đã hiến Máu cho tôi mà hôm nay tôi được sống lại. tình thương của Bà cả cuộc đời tôi không bao giờ trả cho hết. Để tỏ lòng tri ân Tôi xin tăng bà một kỷ vật hộ mạng của tôi, mà tôi quí nhất. (và người con trai lấy chiếc khăn kỷ vật trao lại cho người đàn bà).
&.Người đàn bà: ( lên tiếng): chỉ cần anh còn sống là tôi sung sướng rồi. con ơi! Con coi xem Kỷ vật gì mà anh ta trân trọng như thế. và nói cho Mẹ xem, hôm nay mẹ rất vui mừng, vì anh ta đã chết và nay đã sống lại.
&.Người con gái: Mẹ ơi anh này cũng có chiếc khăn giống con lắm. nhưng anh nay có chữ S.... (Người đàn bà nghẹn ngào không nói nên lời và chỉ biết nói) Con ôi......
&. Người Mẹ: Hằng ơi! Con đem chiếc khăn của con và hai chiếc của khách chấp lại cho Mẹ Xem.....( Người con gái lấy khăn ráp lại đưa cho Mẹ ) người Mẹ nâng niu 3 chiếc khăn và nghẹn ngào nấc giọng mừng rỡ: Ôi! Các con Mẹ đây rồi,  Chính chiếc bánh này đã cho Mẹ gặp lại các con, Ôi! Các Con yêu quí! Các con hãy tôn vinh Giêsu hằng Sống , đã làm cho con cái Mẹ Tìm lại sự sống, Mẹ con TA từ nay sẽ không còn chia ly nữa.
&.Người con trai: ( quì xuống, bên Mẹ nức nỡ): Ôi chính Bà là Mẹ của con. Chính bà đã cưu mang con. Mẹ ơi! Mẹ tha lỗi cho con. Con quá tội đắt tội với Mẹ ....( và nghẹn ngào hát lên)
-         Mẹ ơi! Bao năm lưu lạc, nay con về đây, Con quì đây xin Mẹ thứ tha.
-         Con đã say mê trong bước đường lầm, Nay con quyết tâm quay gót trở về
-         Con đã đi sâu trong chốn bụi đời, nay con mẹ ơi mi đẩm lệ sầu.
&. Người Mẹ: (Dìu con trai mình đứng lên)Các Con hãy vui lên,và Các con đã chết nay sống lại
&. Tất cả Bốn Mẹ con ôm nhau vui mừng sung sướng, và đi vào.



Tiểu phẩm Sống làm chứng , loan báo Tin Mừng




LÃØ KÊNH HOAÌNG HÁÛU ELISABEHT

HOAÌNG HÁÛU HUNGARY 17-11

BÄØN MAÛNG GIÅÏI NÆÎ PHAN SINH MIÃÖN HUÃÚ

GIAO LÆU TAÛI NHAÌ THÅÌ THÁÖN PHUÌ

Tiãøu pháøm: Säúng laìm chæïng, vaì loan baïo Tin Mæìng
       Caïc nhán váût:
-          1 anh (chë ) Alä.
-          1 anh (chë )  Giaïm âäúc, (sãúp, hay Træåíng phoìng )
-          1 anh (chë) giuïp viãûc ( thæ kyï, ) vai hãö.
-          1 chë âàng kyï vai Giaïo dán.
-          1 chë âàng kyï vai Meû gia âçnh.
-          1 chë âàng kyï vai Tu sé.
-          1 chë  âàng kyï vai phan sinh doím.
-          1 chë âàng kyï vai Phan sinh
-          Trang trê, hoaï trang, bäú trê, daïng âiãûu:
             Mäüt baìn Giaïm âäúc, ghãú, trãn baìn coï baín tãn chæïc vuû âãø træåïc màût giaïm âäúc . træåïc cæía phoìng coï baín âãö : Phoìng tháøm váún.
                         Giaïm âäúc ngäöi nghiãm trang, chàm chuï vaìo cäng viãûc , ngæåìi giuïp viãûc daïng veí uãø oaíi.âi tåïi âi lui, Ngoaìi âæåìng Alä loan baïo .åí trong háûu træåìng rung chuäng baïo hiãûu.
                   Ngæåìi Alä:  häm nay åí giaïo xæï Tháön phuì, coï Bäøn maûng Giåïi næî Phan sinh (GNPS) taûi vàn phoìng giåïi næî coï tuyãøn mäüt säú nhán viãn âi loan baïo tin mæìng, Ai tháút nghiãûp mau mau âãún âàng kyï. Tiãu chuáøn: phaíi coï giáúy chæïng nháûn ræía täüi, tuäøi tæì  18- âãún 20. biãút àn chay vaì kiãng thët, ngoaûi hçnh tæång âäúi, âui queì meí sæïc xin miãøn thæï, säú læåüng coï haûng, mau mau tåïi âàng kyï. Alä Alä...... (rao hai láön )    rung chuäng.
      Ngæåìi giuïp viãûc ( N.G.G: ) -- Daû....... daû .... thæa sãúp. Coï ..... ngæåìi ..... tåïi ..... âàng kyï....
      Giaïm âäúïc: (G.Â)  cho vaìo.
      Ngæåìi âàng kyï: (N,Â.K: ) vai giaïo dán, hoaï trang: aïo daìi âen, khàn âoïng.... xin chaìo giaïm       âäúc.
     Giaïm âäúc:( G. ) Tãn gç? .... åí giaïo xæï naìo ?... muäún gç ?
   Ngæåìi giaïo dán ( GD ) daû Em tãn laì: ....... thuäüc giaïo xæï : Ba la naûi. GÂ : äö äng laì ngoaûi quäúc , váng aû,  laì ngæåìi Iràõc, daû khäng aû.. Iràõc toaìn häöi giaïo, em åí ÁÚn âäü, GÂ: em thaình thaûo vãö khoa gç ?
           GD : Khoa àn ... noïi ,   àn  laìm, coìn nhiãöu àn næîa aû ....... àn xin , àn maìy, àn chæûc.....àn gian ,àn càõp àn träüm, àn cæåïp..........
- GÂ: thäi àn nhiãöu quaï tæïc buûng, GD:   daû tæïc buûng thç àn nàn aû .....
-  GÂ: åí âáy chuïng täi khäng nháûn nam giåïi, GD:daû em khäng phaíi laì nam. Maì.....maì..... hçnh nam,  ngän næî aû .
-    GÂ: daïng nam......... låìi næî............. àn nhiãöu.......... Täi nghé anh nãn tåïi vàn phoìng Træ Baït Giåïi chàõc chàõn Hoü seî tuyãøn duûng anh , GD: Daû vàn phoìng Træ Bat Giåïi åí âáu aû... GÂ: Anh âi hoíi Tãö Thiãn Âaûi Thaïnh.
-      N.G.V: xin måìi Anh ra. Ngæåìi gç ......    rung chuäng.
-          N. G.V:  Thæa sãúp coï ngæåìi âàng kyï aû...
-          GÂ: måìi vaìo....nam hay næî..  daû næî aû .  ngoaûi hçnh:   tæång âäúi, daû thæa sãp cho hoíi âæåüc khäng aû!  Vç sao phaíi laì næî, daïng phaíi âeûp aû.... däút åi laì däút .thåìi âaûi kinh tãú thë træåìng , cäng nghiãûp hoaï, hiãûn âaûi hoaï..tiãúp thë , tuyãn truyãön...phaíi tháût quyãún ruí thç måïi âaût nàng xuáút cao, tiãúp thë xáúu thç bia huda baïn cho ai... Daû coìn bia con coüp aû..........      (rung chuäng )
-          N. G. V  xin måìi ngæåìi âeûp vaìo....tãn gç? Daû em tãn Loan... ngaình nghãö:   daûy giaïo lyï våí loìng , maì våî loìng hän nhán aû!. G.Â:  uía Täi chæa bao giåì nghe noïi hän nhán våî loìng, hän nhán våî loìng laì gç? N. Â. K: Daû hän nhán våî loìng laì daûy biãút yãu, biãút thæång . nåi naìo trao traïi tim vaì nåi naìo khäng âæåüc trao.G.Â:  Hän nhán  coï máúy loaûi? N.Â.K:Daû thæa coï hai loaûi . loaûi tæû do vaì loaûi raìng buäüc. G.Â: âäüng cå naìo thuïc âáøy cä tåïi âáy xin viãûc.N.Â.K: daû thæa "Luïa chên âáöy âäöng maì thåü gàût thç êt" G.Â:Váûy cä seî thæûc hiãûn trãn caïnh âäöng truyãön giaïo nhæ thãú naìo. N.Â.K:Täi seî noi giæång Chuïa Giãsu KiTä rao giaíng theo lãûnh truyãön cuía Âæïc Chuïa Cha.G.Â: Cä seî rao giaíng nhæ thãú naìo? N.Â.K:Em seî Loan Baïo Tin Mæìng Âæïc Giãsu KiTä xuäúng thãú laìm Ngæåìi cæïu âäü Nhán Loaûi.G.Â:váûy Nhán Loaûi laìm gç âãø âæåüc cæïu âäü.N.Â.K: Daû Nhán Loaûi phaíi nghe vaì giæí lãûnh truyãön cuía Ngaìi.G.Â: Giæí lãûnh truyãön tryãön nhæ thãú naìo? N.Â.K:Laì Nhán Loaûi Luän luän yãu thæång nhau. G.Â:Thãø hiãûn yãu thæång nhau nhæ thãú naìo? N.Â.K:Laì phaíi quãn mçnh, hy sinh ,xaî hyí cho ngæåìi mçnh yãu.G.Â: Coï bao giåì cä âaî thæûc hiãûn âæåüc âiãöu âoï chæa? N.Â.K:Nãúu cå quan nháûn em ,thç em seî thæûc hiãûn.G.Â: Âæåüc Täi seî nháûn cä. Xin cä âiãön vaìo lyï lëch, vaì chåì ngaìy nháûn viãûc.N.Â.K: em xin caïm ån...
-          N.G.V:  Daû thæa sãúp, em xin hoíi sãúp âæåüc khäng aû! Cæï hoíi.... em sàõp coï ngæåìi yãu váûy khi tiãún tåïi hän nhán thç hän nhán em laì hän nhán tæû do hay raìng buäüc aû....G.Â:.AÌ.....thç hän nhán tæû do. N.G.V: váûy hän nhán raìng buäüc laì gç aû? G.Â: Laì....."cha meû âàût âáu con ngäöi âáúy" N.G.V: Daû thæa sãúp nhæ váûy ngæåìi con âoï bë queì phaíi khäng aû... rung chuäng
-          N.G.V:  thæa sãúp coï ngæåìi tåïi âàng kyï, cho vaìo .....
-          N.Â. K: Chaìo sãúp.... chaìo træåíng phoìng......chaìo giaïm âäúc......Em laì Giåïi næî phan Sinh, em xin âàng kyï viãûc laìm. Em ráút âáöy âuí tiãu chuáøn cuía caïc Anh âãö ra aû.....thán em âeûp, eo em thon,màõt em xinh, miãng em tæåi, buûng em täút,.......G.Â:.Thäi thäi....âæåüc räöi, cä tæì âáu âãún?  N.Â.K:Em tæì Làng cä . Làng cä  caính âeûp ngæåìi xinh û... Àn no nguî kyí , miãûng cæåìi tæåi xinh.....Anh vãö nhçn tháúy anh mã.....Täm cua caï mæûc, quã em thiãúu gç..... Sãúp vãö Làng cä thç biãút aû. Sãúp cáön gç em xin phuûc..âàûc saín, tæåi maït,khaïch saûn nhaì nghè, maït xa, maït gáön ,phuûc vuû tràm pháön tràm sãúp aû....G.Â:Thäi thäi.... Täi âáu phaíi âi du lëch maì cä quaíng caïo. Täi hoíi cä , cä tåïi âáy xin viãûc hay täi xin viãûc....N.Â.K: Daû thæa sãúp xin viãûc aû...sãúp haíy nháûn em , åí Làng cä ma quyí nhiãöu làõm ,.... G.Â: Cä vaìo phan sinh bao láu, N.Â.K:daû láu làõm aû...G.Â:täi hoíi máúy nàm . N.Â.K:daû non mæåìi nàm.G.Â: Âaî kháún chæa? N.Â.K:Chæa, G.Â:vç sao ? N.Â.K:em coìn treí âeûp kháún tiãúc làõm sãúp åi...      
-          G.Â: Ráút tiãúc chuïng täi khäng nháûn cä âæåüc, viãûc laìm åí âáy khäng thêch håüp våïi cä , täi nghè cä nãn tåïi haíng bia ,nåi âoï âang cáön nhæîng ngæåìi nhæ cä.....måìi cä ra cæaí.....
-          G.Â: nghäú... daû coï con , --- kãø tæì báy giåì phaíi tháûn troüng xem xeït räöi måïi cho vaìo, thåìi âaûi báy giåì nhiãöu Phan Sinh doím , thæa sãúp laìm maì phán biãût âæåüc aû.....con tháúy phan sinh ai cuîng âaûo âæïc, thaïnh thiãûn hãút. Ráút khoï làõm sãúp  aû... váy sãúp laìm sao maì biãút tháût hay giaí. G.Â:Coï gç âáu , luáût vaì hiãún chæång nhæîng thaình viãn  nháûp gia trong thåìi gian hai nàm thç kháún , âaî 10 nàm maì chæa âæåüc kháún thç laì phan sinh doím. N.G.V:Xin phuûc xin baïi phuûc. Con xin baïi phuûc..
-          N.G. V: Thæa sãúp coï cho ngæåìi náöy vaìo khäng aû... váøn tiãúp tuûc. Thæa sãúp con nghi quaï....ngæåìi náöy cuîng aïo âaì.... khäng biãút phan sinh tháût hay giaí... hoü nàn nè vaìo gàûp sãúp.....G.Â:Thäi khäng cho vaìo..phaíi xem xeït kyí læåíng, âæång sæû phaíi chán tháût khäng ?Quan troüng phaíi chán tháût phaíi chán thát.....N.G.V: daû em xin tuán phuûc . xin läøi cä..... cho Täi xin xem cä coï chán tháût khäng ? N. K: Täi âi xin viãûc , täi âáu phaíi trinh thaïm maì äng luûc soaït ,kiãøm tra täi. Täi cáúm khäng âæåüc âuûng vaìo täi. N.G.V:Xin läøi cä täi chè laìm viãûc bäøn pháûn .täi chè xem cä chán tháût hay chán giaí. Báy giåì yãu quaïi xuáút hiãûn nhiãöu làõm. N.Â.K:Anh daïm cho täi laì yãu quaïi, N.G.V:khäng yãu quaïi thç yãu ma ,N.Â.K: anh daïm cho täi laì yãu ma, N.G.V:khäng yãu ma thç yãu tinh.......  N.Â.K:Tråìi åi....... N.G.V:nãúu cä khäng cho täi xem xeït cä seî khäng coï viãûc laìm  . N.Â.K:thäi thäi âáy neì......... ( rung chuäng )Thæa xãúp cho vaìo âæåüc räöi sãúp....
-          N.Â.K: Chaìo giaïm âäúc. G.Â: Cä tãn gç? N..Â.K:Daû em tãn Mæìng. G. åí âáu? N.Â.K:Daû Làng cä. G.Â:Cuîng laì làng cä næîa. Sau maì làõm thãú! Thuäüc huynh âãû âoaìn naìo? N.Â.K:Daû Bänaventura, G.Â:cha naìo laìm tråü uyï? N.Â.K:Daû Cha ............... Sao maì sãúp hoíi nhiãöu thãú. G.Â:Äö báy giåì giaí daûng nhiãöu làõm. Cä daî kháún chæa? N.Â.K:Daû räöi aû! G.Â:Laìm sao cä biãút åí Tháön Phuì coï tuyãøn viãûc laìm . N.Â.K:daû em nghe Alä.G.Â: nhæ váûy cä âaî biãút tiãu chuáøn räöi chæï! N.Â.K:Daû thæa biãút. G.Â.:Váûy cä loan baïo nhæ thãú naìo? N.Â.K:Bàòng âåìi säúng cuía chênh mçnh. G.Â:Nghèa laì sao? N.Â.K: Laì säúng Phuïc Ám Chuïa Giãsu KiTä, theo gæång máøu cuía Thaïnh Phanxicä Atxidi. Âi tæì phuïc ám âãún tæì âåìi säúng, vaì tæì âåìi säúng âãún phuïc ám. .G.Â:Täi hoíi cä nhæîng viãûc laìm cuû thãø chåï täi khäng hoíi vãö linh âaûo cuía cä. N.Â.K:Daû em xin traí låìi: vãö ba phæång diãûn: phæång diãûn linh thiãng.... phæång diãûn âäúi thoaûi ...phæång diãûn thæûc haình...G.Â:váûy cä choün phæång diãûn naìo? N.Â.K:Daû caí ba. Nhæng phæång diãûn thæûc haình thç phuì håüp våïi em hån. G.Â:Vãö phæång diãûn thæûc haìmh thç cä âaî laìm gç?  N.Â.K:Thiãút láûp ban truyãön giaïo,....... kãút nghéa qua viãûc cáöu nguyãûn, giao læu. Thàm viãúng, chia seí váût cháút..vaì laìm viãûc baïc aïi...... G.Â: thäi âæåüc .cä laì ngæåìi chuïng täi cáön duìng, måìi cä âiãön vaìo lyï lëch va ìchåì ngaìy laìm viãûc...N.Â.K: xin caïm ån anh. ....


        

L




.

.



TRUYỀN THUYẾT HOA HỒNG




TRUYỀN THUYẾT HOA HỒNG
Truyện do bạn Bùi Đức Quỳnh gửi tặng

    Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.

    Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên răn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

    Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

    Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

    Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.

    Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

    Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.

    Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:
    "Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

    Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:
    "Thưa phụ hoàng, con đây !".

    Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

    Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:
    "Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

    Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:
    "Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

    Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:
    "Lành thay! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

    Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:
    "Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."

    Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

    Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.



tiểu sử Thánh Elizabeth




Thánh Elizabeth ở Hung Gia Lợi

(1207-1231)
T
uy cuộc đời của Thánh Elizabeth thật ngắn ngủi, nhưng lòng thương yêu ngài dành cho người nghèo và người đau khổ thật lớn lao đến nỗi ngài được Giáo Hội đặt làm quan thầy của các tổ chức bác ái Công Giáo và của Dòng Ba Phanxicô. Là con gái của vua Hung Gia Lợi, thay vì chọn một đời sống xa hoa nhàn hạ, Thánh Elizabeth đã đi theo con đường khổ hạnh và hãm mình. Quyết định đó đã để lại trong tâm khảm của bao người dân Âu Châu niềm cảm mến sâu xa.
Khi lên 14 tuổi, ngài kết hôn với ông Louis ở Thuringia (một quận chúa của Ðức), là người mà ngài rất yêu mến, và có được ba mặt con. Dưới sự linh hướng của các tu sĩ Phanxicô, ngài sống đời cầu nguyện, hy sinh và phục vụ người nghèo cũng như người đau yếu. Không những thế, ngài còn muốn trở nên một người nghèo thực sự qua cách ăn mặc thật đơn sơ. Mỗi ngày, ngài phân phát thực phẩm cho hàng trăm người nghèo trong vùng mà lúc nào cũng đầy nghẹt trước cửa nhà.
Sau sáu năm thành hôn, ngài thật đau khổ khi nghe tin chồng tử trận trong cuộc Thập Tự Chinh. Buồn hơn nữa, gia đình nhà chồng lại coi ngài là người hoang phí tiền bạc của hoàng gia nên đã đối xử với ngài thật thậm tệ, và sau cùng họ đã tống ngài ra khỏi hoàng cung. Nhưng sau cuộc thập tự chinh, những người thân thuộc bên chồng trở về đã phục hồi quyền lợi cho ngài, vì con trai của ngài là người thừa kế chính thức.
Vào năm 1229, ngài gia nhập dòng Ba Phanxicô, và dùng quãng đời còn lại để chăm sóc người nghèo trong một bệnh viện mà ngài đã thiết lập để vinh danh Thánh Phanxicô. Sức khỏe của ngài ngày càng sa sút, và sau cùng ngài đã trút hơi thở cuối cùng vào ngày sinh nhật thứ 24, năm 1231. Vì sự nổi tiếng về nhân đức của ngài nên chỉ bốn năm sau ngài đã được phong thánh.

Lời Bàn

Thánh Elizabeth hiểu rất rõ bài học của Ðức Kitô khi Người rửa chân cho các môn đệ trong bữa Tiệc Ly: người Kitô phải là người phục vụ những nhu cầu cần thiết của tha nhân, dù người phục vụ có địa vị cao trọng. Là một người trong hoàng tộc, Thánh Elizabeth đã có thể sai khiến người dân, nhưng ngài đã phục vụ họ với một tâm hồn thật đại lượng đến nỗi trong cuộc đời ngắn ngủi ấy ngài đã được sự quý mến của rất nhiều người. Thánh Elizabeth còn là gương mẫu cho chúng ta về sự tuân phục vị linh hướng. Thăng tiến đời sống tâm linh là một tiến trình thật khó khăn. Chúng ta rất dễ tương nhượng nếu không có ai khích lệ hay chia sẻ những kinh nghiệm để giúp chúng ta tránh được các cạm bẫy.

Lời Trích

"Trong thời đại ngày nay, chúng ta có trách nhiệm đặc biệt là trở nên người thân cận đối với mọi người, và tích cực giúp đỡ họ khi chúng ta gặp trên đường đời, dù đó là người già cả bị hắt hủi, người lao công ngoại quốc bị khinh miệt, người tị nạn, trẻ sơ sinh của một mối tình vụng trộm mà bất đắc dĩ em phải chịu đau khổ, hay một người đói ăn; những người ấy đã làm lương tâm chúng ta phải bối rối khi nhớ lời Ðức Kitô: 'Khi anh em giúp đỡ một người bé mọn này là giúp đỡ chính Thầy' (Mt. 15:40)"